Ông chồng làm ngành thuế có hai bà vợ. Bà vợ lớn đã có tuổi, dành nằm giữa.
Vào khoảng hai giờ sáng, bà vợ nhỏ trẻ trung, xinh đẹp, với tay ngang qua vợ lớn, khẽ đánh thức ông chồng dậy:
– Đêm nay sông lặng sóng êm,
Lái kia có muốn, ghé thuyền sang chơi.
Ông chồng đáp:
– Thuyền hằng nhớ bến, bến ơi!
Mắc đồn Quan-Thuế khó xuôi ngược đò!
Vợ lớn: (cũng còn thức)
– Sông kia ai cấm ai đo,
Muốn xuôi thì nộp thuế đò mà xuôi.
Chán quá, bà vợ nhỏ bèn than:
– Chẳng buôn chẳng bán thì thôi,
Nộp đò hết vốn, còn xuôi nỗi gì!
Permalink
Cuộc sống như một cuốn sách, kẻ điên rồ lật qua nhanh chóng.Người khôn ngoan vừa đọc vừa suy nghĩ vì biết rằng mình chỉ được đọc có một lần ?
Permalink
Là đàn ông phải có chỗ đứng và cứng chổ đó ?????
Permalink
Người yêu là phù du, thầy u mới là vĩnh cửu. ?
Permalink
Em đã luôn là một người bạn gái rất tốt của anh. Anh yêu em nhiều lắm đến nỗi 2 ta trên một chiếc thuyền chìm mà chỉ có 1 cái áo phao…… Anh sẽ luôn nhớ về em ?
Permalink
Có những lúc thèm bình yên mà khóc. Cho quên nỗi nhớ dữ dội nghẹn trong lòng. Yêu thương lắm cuối cùng là ảo ảnh. Ta cố giữ cho mình chỉ một chút lòng tin ?